Hễ cãi nhau, chồng đuổi tôi ra khỏi nhà
5 năm cưới nhau nhưng cứ lần nào cãi nhau, anh đều nói xấu tôi không thương tiếc, rồi đuổi vợ ra khỏi nhà.
Ảnh minh họa: DNS.
Cuộc đời người đàn bà thật khổ, khi yêu họ theo đuổi tôi bằng được rồi đến bây giờ về họ coi tôi như con hủi. Tôi lấy chồng đã được 5 năm, nhưng lúc nào bản thân tôi cũng nghĩ cứ như 50 năm vậy. Bởi chỉ trong từng đó thời gian mà tình cảm vợ chồng đã cạn sạch, tôi thì yêu chồng, còn anh thì ngược lại. Nhiều lúc tôi rất muốn dứt áo ra đi mà không được vì còn con cái.
Rất nhiều lần cãi nhau, anh đuổi tôi ra khỏi nhà, khi đó tôi chỉ ước tôi có thể đi ngay tức khắc. Nhưng tôi biết đi đâu, về đâu? Con tôi sẽ ra sao? Những lần đó tôi luôn nói với chồng nếu muốn đuổi không cần nói nhiều chỉ cần mang hai cái đơn ly hôn về tôi ký rồi mang con đi luôn. Khi đó, anh ta chỉ im lặng không nói, nhưng rồi mỗi lúc tức giận là anh lại đuổi tôi đi, thậm chí khi tôi đang mang trong tôi đứa con thứ hai.
5 năm cưới nhau tôi và chồng đã có một đứa con và giờ chuẩn bị đón đứa thứ hai. Tôi yêu chồng, chính vì vậy nên giờ tôi mới đau khổ khi chồng cạn tình nghĩa với tôi thế này. Anh ta muốn tôi đẻ tiếp vậy mà chẳng đỡ đần gì tôi, chứ đừng nói gì đến chăm sóc. Anh ta vẫn cứ đi làm, chơi bời nhậu nhẹt sống cuộc sống của hắn mặc kệ tôi và gia đình.
Chưa bao giờ anh chờ tôi về ăn cơm, chưa hôm nào thấy phần cơm tôi, tôi ốm hay mệt chồng kệ, tôi khóc hay vui cũng thế... Nhiều lúc, tôi chỉ muốn bỏ đi tìm chỗ nào đó sống vài ngày xem anh ta có đi tìm tôi không? tôi muốn chồng sòng phẳng tình cảm với tôi. Sống thì sống cho tử tế, không thì bỏ mẹ con tôi đi. Việc gì anh ta phải làm khổ nhau mãi thế, đời có dài đâu?
Đi làm về, chợ búa cơm nước con cái tinh tươm rồi tôi mới đi học (tôi đang học thêm lớp nâng cao nghiệp vụ do công ty tổ chức). 9h tối về mở nồi cơm hết sạch, vợ có nấu gói mỳ ngồi ăn thì bị chồng đuổi hết chỗ này đến chỗ khác. Sau đó, tôi lại chuẩn bị cho con uống sữa, đánh răng đi ngủ. Trong khi chồng ngồi vểnh râu xem máy tính. Tôi có nói thì anh ấy lại bảo "về đến nhà là cau có, đi luôn đi".
Tôi thấy thật tủi thân cho cái phận đàn bà, giờ mà chồng mang về hai cái đơn tôi ôm con đi luôn, dù chả biết đi đâu về đâu. Lúc nào tôi cũng nghĩ cho chồng, vì chồng tôi hy sinh rất nhiều thứ. Bạn bè, gia đình ngoại, vậy mà tôi đổi lại toàn nỗi đau và nước mắt. Tôi bất lực với người chồng như anh.
Hỗ trợ tài trợ tin: http://bit.ly/1BCFcmG
0 comments:
Post a Comment